Lời: Minh-Nguyệt
Mơ về ngày ấy thuở ấu thơ xưa
Khu vườn thân ái phảng phất hương cau
Hiên nhà nhạt nắng giàn bông giấy hồng
Thoảng nghe tiếng cười vui đùa trẻ thơ
Tay bà nhẹ run đẩy võng trưa hè
Giọng thắm men trầu ngọt tiếng ru hời
Bên ngoài đầu xóm vọng tiếng ê a
Vang từ trường lớp thầy nói oang oang
Con đường mòn quê lượn quanh cánh đồng
Ngạt hương lúa mạ xanh trời mênh mông
Con diều lộng gió vụt cánh bay đều
Lờ lững mây chiều tận cuối chân trời
Có biết bao nhiêu kỷ niệm lúc ấu thơ trong cuộc đời
Vẫn mãi in sâu một đời dù thời gian qua như thoi
Vẫn muốn vui như còn bé cứ mãi thơ ngây cười đùa
Trở về qua phương trời cũ một thời niên thiếu xa xưa
Sân nhà đốt lá mờ khói lung lay
Thơm mùi khoai nướng quyện gió lan bay
Đêm về vang khúc nhạc giun dế hòa
Ngàn sao sáng ngời khung trời bao la
Mẹ ngồi cạnh cha nhìn đứa con nằm
Ngủ giấc yên lành mầm sống sau này
Mẹ ngồi cạnh cha nhìn đứa con nằm
Ngủ giấc yên lành mầm sống ngày mai
Thuở nhỏ, khoảng 10, 11 tuổi, em rất thích đi thả diều. Em tự làm diều bằng giấy báo, chỉ có hôm nào để dành được tiền mẹ cho ăn hàng thì mới mua giấy bóng có màu, và em làm diều bằng những mãnh tre vụn do ông hàng xóm ở sau nhà vất ra . Ông ấy làm thang leo bằng những ống tre già, và những miếng vụn ông bào ra không xài ông bỏ qua một bên. Có lần thấy em đến ngồi chòm hỏm lựa tre, ông lấy ra mấy miếng vụn dài ông để dành cho em. Ông thật dễ thương!
Mơ về ngày ấy thuở ấu thơ xưa
Khu vườn thân ái phảng phất hương cau
Hiên nhà nhạt nắng giàn bông giấy hồng
Thoảng nghe tiếng cười vui đùa trẻ thơ
Tay bà nhẹ run đẩy võng trưa hè
Giọng thắm men trầu ngọt tiếng ru hời
Bên ngoài đầu xóm vọng tiếng ê a
Vang từ trường lớp thầy nói oang oang
Con đường mòn quê lượn quanh cánh đồng
Ngạt hương lúa mạ xanh trời mênh mông
Con diều lộng gió vụt cánh bay đều
Lờ lững mây chiều tận cuối chân trời
Có biết bao nhiêu kỷ niệm lúc ấu thơ trong cuộc đời
Vẫn mãi in sâu một đời dù thời gian qua như thoi
Vẫn muốn vui như còn bé cứ mãi thơ ngây cười đùa
Trở về qua phương trời cũ một thời niên thiếu xa xưa
Sân nhà đốt lá mờ khói lung lay
Thơm mùi khoai nướng quyện gió lan bay
Đêm về vang khúc nhạc giun dế hòa
Ngàn sao sáng ngời khung trời bao la
Mẹ ngồi cạnh cha nhìn đứa con nằm
Ngủ giấc yên lành mầm sống sau này
Mẹ ngồi cạnh cha nhìn đứa con nằm
Ngủ giấc yên lành mầm sống ngày mai
Thuở nhỏ, khoảng 10, 11 tuổi, em rất thích đi thả diều. Em tự làm diều bằng giấy báo, chỉ có hôm nào để dành được tiền mẹ cho ăn hàng thì mới mua giấy bóng có màu, và em làm diều bằng những mãnh tre vụn do ông hàng xóm ở sau nhà vất ra . Ông ấy làm thang leo bằng những ống tre già, và những miếng vụn ông bào ra không xài ông bỏ qua một bên. Có lần thấy em đến ngồi chòm hỏm lựa tre, ông lấy ra mấy miếng vụn dài ông để dành cho em. Ông thật dễ thương!
Suốt tuần lễ, em
chỉ chờ đợi đến ngày Chủ Nhật để được Cha Mẹ chở ra quê đi thả
diều, vì thả trong Sài gòn cứ bị vướng dây điện. Uổng công trình làm diều!
Ra đến quê, Cha Mẹ,
Chú Thím Mười, các bác và mấy anh em quây quần dưới bóng mát sau
vườn trò chuyện, nấu ăn, nhưng em không muốn mất thì giờ. Em bỏ chạy
dọc theo bờ ruộng và trên những con đường mòn quê hẻo lánh. Có khi em đi với đứa em bà con, có khi
em đi một mình, và em làm bạn với những đứa nhỏ khác ở quê .
Đồng lúa xanh rì hai
bên. Có những cây dừa, cây cau, xoài, mít, bưởi ... Có vịt đi từng
đàn. Có tiếng con nít cười, tiếng
gà kêu và tiếng bà ru cháu. Ở quê
có mùi của quê ... Hơi đất, hơi trâu, ruộng, nước, bông lài, cớm cháy,
bắp nướng, khoai nướng.... Em làm quen với mấy anh chăn trâu, em khoe
mấy anh diều của em làm và ngược lại mấy anh cho em sờ... trâu!
Thế là em đi thả
diều cả ngày! Không cần biết ăn
uống và mặc cho trời nắng chang chang, cứ thế mà chạy chơi với con
diều. Diều lộng gió bay cao thật
cao, dây căng lên, phải ráng lắm mới ghì lại được. Và khi con diều bay
cao vút, nhỏ xíu trên trời xanh, em cảm thấy lòng mình thật tự do,
hạnh phúc và sung sướng như chưa bao giờ!!
Đó là lý do vì sao
em viết bài nhạc Hoài-Niệm. Vì những hình ảnh này, vì những kỷ
niệm này, vì những hạnh phúc thật "con nít" mà em chẳng bao
giờ quên. Em viết nhạc cho bài này
trước, và nhờ chị Minh-Nguyệt viết lời . Chị cũng đã đặt tựa cho bài . Em nghĩ chị viết lời cho
bài này thật tuyệt, vì lời chị viết rất đơn sơ giản dị giống những
tâm tình của em có, nói lên được cảnh miền quê yên bình và mộc mạc
của người dân Việt Nam. Em cám ơn
chị rất nhiều!
Em đã đi nhiều nơi,
nhưng em thấy chưa nơi nào đẹp bằng nước Việt Nam! Em yêu quê Việt Nam!
Bao nhiêu năm xa nhà,
em đã có dịp về Việt Nam cách đây vài năm. Trên đường đi Nghệ-An để phát xe đạp cho
các em học sinh nghèo, một chú đi cùng chuyến đã tặng em một con
diều thật lộng lẫ̃y, đủ thứ màu, so với con diều bằng báo màu trắng
đen khi xưa của em. Khi đến Nghệ-An em tặng chiếc diều màu này cho một
đứa bé gái, cháu của một gia đình đã cho em ở trọ. Đứa bé, mắt
sáng rực và miệng cười toe toét, năn nỉ anh chị của nó đi ra ngoài
chơi cho bằng được.
Sáng sớm ngày rời Nghệ-An,
em đi bộ ra ruộng để chào cánh đồng thương yêu một lần cuối, em thấy
cánh diều bay bay ở xa và một đám con nít vừa chạy chơi vừa cười . Bao nhiêu kỷ niệm thời thơ ấu lúc bấy giờ bất chợt đập vào
tim em, và cho dù có ráng cách mấy, em cũng không kèm được giòng
nước mắt tuôn tràn!
Có biết bao nhiêu kỷ
niệm!
Quế-Hương
9/24/2013
http://youtu.be/RHnJjXqLpKw - Phượng Nhi hát Hoài Niệm
Quế-Thanh & Friends Concert - 9/7/2013 - Ernst Theater, Anannadale, VA
http://www.youtube.com/watch?v=1Cyhwuu4FNk - Quế-Thanh hát Hoài Niệm
http://www.youtube.com/watch?v=1Cyhwuu4FNk - Quế-Thanh hát Hoài Niệm
No comments:
Post a Comment